Một kỳ đồ án còn gì là xuân
(1974-1979)
Ta cùng các huynh
Sinh chẳng một nơi
Lớn không cùng chỗ
Trải mười năm đèn sách, từ bốn phương tụ lại một trường
Qua một cuộc tảo thanh, đến Ba Nhất phân thành dăm lớp
Năm năm dùi mài kinh sách
Chín kỳ luyện tập võ công
Cơm chẳng bõ ăn, vẫn ung dung hai buổi giảng đường
Nước không đủ tắm, chẳng ngần ngại mấy tuần công xưởng
Thương từng đêm quây quần xem nhờ vô tuyến, bới khoai đào sắn, thừa nỗi nhớ quê
Nhớ những ngày tụ tập bỏ học đi chơi, trốn vé nhảy tàu, thiếu tiền cắm quán
Ga Lưu Xá ngao ngán mùi tàu
Tê Ba Nhất ngất ngây vị phở
Khu Gang thép khoan khoái thoát y
Trường Sư phạm xốn xang tình ái
Trưa hè nắng như đổ lửa, vét nước bùn đáy giếng đứng dội cầu may
Đêm đông lạnh tưa băng tan, khoác chăn rách lưng đồi ngồi xem chiếu bóng
Cậy mẹ cha, giấc sáng, giấc đêm sắn luộc mì tươi
Ơn chính phủ bữa trưa bữa tối bo bo, gạo mục
Từng đồ án, quần quật ngày ngày, bút chì, bút mực ngổn ngang
Mỗi kỳ thi, thao thức đêm đêm, đèn điện, đèn dầu ngơ ngác
Người trót lọt, cười to, cười nhỏ, ồn ào toan tính cuộc vui
Kẻ không qua, thở ngắn, thở dài, thầm lặng đếm ngày thi lại.
Đầu năm đón K trên rớt xuống, vài người từ quân ngũ trở về
Cuối năm đưa bạn hữu tăng K, dăm kẻ bỏ trường qui cố quận
Ngỡ ngàng nước chảy, chín kỳ thi vừa hết, sinh viên giã biệt giảng đường
Thảng thốt thoi đưa, năm năm học cũng xong, sỹ tử ê chề đèn sách
***
Kẻ lên non, người xuống biển, mộng mơ dào dạt chí trai
Người ra Bắc, kẻ vô Nam, hoài bão ngất ngây hồn gái
Này những cuộc vuông tròn toan tính, người lên voi, cờ xí ồn ào
Nọ nhiều nỗi đen trắng thở than, kẻ xuống chó, niềm đau nín lặng
Tình đệ huynh không như tiểu thuyết, tình xưa đôi mảnh tiêu diêu
Nghĩa Cơ điện vẫn tựa bài thơ, nghĩa cũ nhiều năm bền chặt
Đất Thái Nguyên, nghĩa tựa non cao, năm năm vằng vặc nhớ thương
Người Cơ Điện, tình như lửa cháy, tháng tháng bùi ngùi thương nhớ
***
Kỷ niệm ba lăm Xuân ngày đầu tụ hội, tiếng đàn tiếng hát vút cao
Hồi tưởng ba chục Hạ buổi cuối chia ly, giọng Bắc giọng Nam chìm xuống
Xuân Thu nhị kỳ, bốn mươi năm tựu trường sắp đến
Đông Hạ tứ mùa, ba lăm năm tốt nghiệp đang về
Trên năm chục năm vừa hết, sống chửa nên người, thở ngắn than dài ngán cơn trời đất
Gần bốn mươi năm còn lại, chơi mau kẻo tiếc, trèo non lội biển vui với cháu con
Dù sức khỏe từng kẻ khác nhau
Dẫu tài chính mỗi người mỗi cảnh
Vẫn nên dựng cờ tụ nghĩa
Càng cần lập hội tiêu dao
Ngắm xã hội bể dâu biến đổi, nén hơi thở dài xuống ngực
Nhìn thời gian nước chảy qua cầu, buông tiếng cười lớn lên trời
Kẻ xứ Đông xứ Đoài thề hẹn
Người phương Nam phương Bắc tìm về
Quyết một phen vui hết mình hết ý
Thề một lần quậy tới bến tới nơi
Chặt hết trúc Nam sơn khó ghi lưu bút
Tát cạn nước Đông Hải chưa thỏa ân tình
Đừng ngần ngại dăm lần tái ngộ, còn nhiều đâu ngân quĩ thời gian
Hãy sẵn sàng một cuộc bình sinh, chẳng mấy nữa thành người thiên cổ
"Sống là để nước non rồi nợ, danh thơm đồn sáu tỉnh chúng đều khen
Thác mà ưng đình miếu để thờ, tiếng thơm trải muôn đời ai cũng mộ"
CƠ ĐIỆN THÁI NGUYÊN
K10 TÁI NGỘ
Vượng Công Trinh cẩn bút.
29/7/2013
Ps. Kỷ niệm cũ buồn vui lẫn lộn ùa về khi thấy anh Luân K9 post 2 tấm hình này. Tôi đã sống 5 năm đẹp nhất của cuộc đời trên tầng 3 nhà A3 (1974-1979)
Nguồn FB HausinhVT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét