(Bài dự thi cuộc thi viết “Trường Đại học Kỹ thuật Công nghiệp – Những ký ức đi cùng năm tháng” – Mã số: TNUT-2020-022)
Nhất quỉ nhì ma thứ ba học trò - Nhớ kỷ niệm mùa thi thủa ấy
Từ trên nhà tầng A4, bọn nam sinh K9I qua những ô cửa sổ rộng nhìn rõ phía hông nhà và quả đồi thấp chạy dọc theo quốc lộ 3. Trường đang trong thời gian xây dựng. Đầu hồi nhà đã san thành bãi đất phẳng, đỏ loét – chẳng còn cây nào, xuyên qua có con đường mòn tắt ra quốc lộ. Các đống đá xếp lổng chổng từ lúc nào vẫn đang nằm chờ xây kè phía trên bãi đất. Chếch sang phải là ngã 3 đường đất tạo bởi con đường từ dãy nhà tầng chạy chéo ra Tê Ba nhất có bãi đất phẳng là cái chợ - Chợ Tê ba nhất. Dân họp chợ từ sáng cho đến khi nắng gắt là tan. Những năm bao cấp, chợ chỉ bán rau, hoa quả, bánh trái và các thứ lặt vặt, không có bán lương thực như giờ (lương thực do nhà nước quản lý). Nhiều nhất chợ là chè búp của dân quanh vùng đem bán ngồi thành dãy dài. Sáng sáng, lính sinh viên chúng tôi nếu không phải lên lớp thì lại lượn ra chợ. Bọn con gái thì mua thức ăn, còn bọn con trai thì hầu hết chẳng mua bán gì mà ra dãy bán chè búp. Bốc một nắm đưa lên mũi ngửi hương rồi hà hà hơi vào nắm chè xem chè có xanh không – Cứ như là mua thật ấy – rồi lại trả lại. Khi trả lại thì kẹp ngón tay giữ lại một phần chè (người bán nhìn thấy cũng coi là bình thường). Cứ lượn dăm hàng như vậy là mỗi thằng có trong túi một nắm đủ ấm chè, pha vào lúc trưa hay tối. Đói uống nước chè cồn ruột cũng đành, mà còn cố uống nhiều nước để có cảm giác no bụng và tỉnh táo thức khuya ôn thi. Mùa thi đã bắt đầu rồi.
Giờ đang giữa tháng 6, nắng gắt cộng với đất đồi càng tạo ra cái oi bức riêng của Thái nguyên này. Với dân học kỹ thuật, thi cử luôn là sức ép đối với mọi sinh viên nhưng với đứa học yếu thì quả là quá sức. Như người yếu phải gánh nặng leo dốc- leo mãi vẫn chưa qua đỉnh dốc dù đã nghỉ mấy lần- chả khác gì thi đi rồi thi lại vẫn ăn con “Ngỗng” – 2 điểm. Thời đấy chấm theo thang điểm 5-4-3-2-1, 5 là điểm giỏi, 3 là trung bình, quá kém thì ăn con 1.
Hôm nay đang ôn môn thi thứ 2, thức mấy đêm liền học thi cộng với cái đói thường trực, người thấy uể oải. Hai bữa chính theo tiêu chuẩn sinh viên 18 đồng/tháng ăn chẳng đủ no chứ đừng nói đến chất nữa, ăn sáng thì tự túc “tòan phần”. Để kiếm bữa sáng, 3 thằng H, N, NH rủ nhau ra chợ sớm vừa để xả hơi, biết đâu có thể “đóng toa” vào nhóm nào đấy kiếm bữa sáng.
Loanh quanh qua dãy chè búp kiếm đủ ấm chè xong, cả bọn kéo nhau lòng vòng quanh chợ. Dẫy hoa quả chỉ có dứa xanh và mít – quả to bé lẫn lộn đều chưa chín. Chán thật, chẳng có gì ăn được ?... Mấy thằng lững thững định về thì nghe tiếng gọi
- Mấy cậu bê hộ quả mít về quán nào?
Ngoảnh lại, thấy bà “Béo” quán đầu chợ Tê Ba nhất đang gọi. Bọn chúng tôi đặt cho bà biệt danh - bà “Bóp” - vì chuyên bán đắt cho sinh viên mà chẳng bao giờ cho “nợ” tiền cả và dĩ nhiên quán cũng được gắn tên “Quán bà Bóp”. Ba thằng xúm lại bê đám mít về quán, gần đến quán thằng H đi sát lại rồi thì thầm :
- Tao thủ một quả bù lúc “ Bóp” bọn mình nhé. Che cho tao.
Cả bọn lễ mễ bê đám mít đến cửa quán. Bà “ Bóp” đếm đủ rồi tự bê vào trong góc quán. Lượt cuối, có một quả to bà khệ nệ . Thằng N đi theo vừa đỡ vừa nói ngọt:
- Để con đỡ cho, u cố làm gì cho mệt.
Nhìn đám mít đã nằm gọn góc nhà, vừa mua rẻ lại không nhọc sức khiêng, bà “ Béo” hả hê ra mặt, quay lưng lại rửa tay. Nhoáng một cái, thằng H đã vần ngay được 1quả nhơ nhỡ, sau hai đường chuyền nó đã nằm gọn góc tường phía ngoài quán.
- Các cậu uống nước nhé. Bà đon đả mời.
“Bọn cháu phải về, kẻo muộn giờ học” - Cả bọn đáp lời. Một đứa đi trước còn những đứa kia vẫn nán che cái cửa quán. Bắt kịp nhau ở đoạn khá xa, cả bọn xúm vào sờ nắn. Quả mít không to nhưng nây đều, đang đói muốn ăn ngay nhưng chưa chín. Đành bê về đống đá vừa dấu vừa dấm, chứ mang về nhà tầng thì bọn bạn xâu xé chả được mấy múi . Tôi gặp cả bọn ở góc nhà, mặt mũi hả hê chúng nó nhấm nháy hẹn “Tối nay nhé, làm luôn không chuột chén mất”. Suốt cả ngày, ngồi học trên nhà tầng, mắt chúng thỉnh thoảng lại liếc qua cửa sổ ra đống đá, chờ tối đến.
Bữa cơm chiều xong, vẫn đói meo. Đám SV kéo nhau ra bãi cỏ trước nhà ngồi mát, tán dóc, chờ tối mới ôn bài. Nhóm chúng tôi với vài “chiến hữu” đã ngầm hẹn nhau, bí mật chờ tối “xuất quân” để không có đứa nào “bám càng” được.
Sẩm tối, đám SV đứng dậy tản đi học bài. Bọn tôi cũng vờ như đi học, từng đôi một bí mật tập kết về đống đá. Mươi phút sau là đủ mặt, làm sao có thể chậm chân trong bữa “mít” này, đợi cả ngày rồi ...
Trăng non đã lên chiếu ánh sáng dìu dịu. Đống đá rộn lên tiếng nói và tiếng cười. Ánh trăng không đủ làm rõ từng khuôn mặt nhưng tôi cũng mường tượng ra niềm vui của chúng bạn khi ấy thế nào … ? Tiếng dao liếc lạo sạo vào đá rồi tiếng sồn sột cứa quả mít. Không kìm được một thằng thốt lên: “Thơm quá, ngon thật”, nó đã nếm trước được một miếng rồi. Tiếng cười đùa vang lên, thằng NH vừa ăn vừa kể lại chiến tích hồi sáng. Quả mít rất nhiều múi, chín tới mà ngọt đậm – ăn đã luôn. Còn một góc cuối, chúng nó hè nhau ăn cho hết chứ không mang về. Lần đầu tiên mới có sự “dư giả” cho bọn SV lúc nào cũng ở cái biên “thiếu đói” này. Lững thững trở về trên con đường đất, cao hứng khi đã no nê: “Đã quá, đêm nay tao sẽ thức ôn thi” - một thằng tuyên bố hùng hồn.
Cầm quyển vở lên, đọc chưa hết một trang tôi thấy người nóng bức - bứt rứt. Quái lúc nãy không thấy nóng mà sao giờ nóng vậy. Tự nhủ, nghỉ ít phút đi tắm cho mát rồi sẽ học tiếp. Tắm rồi, mới đọc hết một trang lại thấy nóng, xuống bậu cửa sổ ngồi để hứng gió đêm mà cũng chẳng thấy mát như mọi ngày – Sao thế? Mọi người vẫn ngồi ở giường mà không thấy nóng như mình nhỉ…? Tay quạt, tập trung cố đọc hết trang giấy mà vẫn không thoát được cảm giác nóng đang trào ra từ bên trong. Không học được thì ngủ vậy, vào nằm mà vật vã mãi, quạt rõ mạnh mà người vẫn đẫm mồ hôi. Từ mặt đến lưng - cổ - vai – rồi toàn thân vã nước ra như thợ cày. Chiếu cũng ướt, vuốt mồ hôi đặc mùi mít - “Khắp nơi đều mùi mít”.
Nóng không thể ngủ được, tôi đành trở dậy ôn bài. Đọc nốt phần định bỏ qua. Sáng ra, cả bọn hỏi nhau “Sao đêm qua nóng thế ? Tao chẳng ngủ được, phải dậy học tới sáng” - Hóa ra, thằng nào cũng như vậy!
Hôm thi, rút cái đề bài thi tôi giật mình – vào đúng phần đã học trong đêm không ngủ vì mít ấy – và làm “ngon” như ăn mít vậy. Môn thi này, nhóm “chiến binh” ăn mít đều gặp may, thi qua hết. Tối đến, gom được ít tiền cả bọn kéo ra quán bà “Bóp” để lại quả và lấy hên môn thi tiếp. Chúng kết luận là :
THƠM nhưmúi mít – NGON như múi mít – NÓNG bởi múi mít – MAY nhờ múi mít.
Bây giờ, mỗi khi cầm múi mít tôi lại nhớ cái cảm giác thơm ngọt cùng cái nóng dữ dội của QỦA MÍT MÙA THI ấy – nó đã gim trong ký ức về một thời sinh viên khóa 9 – Đại học Cơ Điện không thể nào quên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét